Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Lý do 22: "Dẫn Chúng Ta Đến Cùng Đức Chúa Trời"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời 
            Vả, Đấng Christ cũng vì tội lỗi chịu chết một lần, là Đấng công bình thay cho kẻ không công bình, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời” (I Phierơ 3:18).
            Nhưng trong Đức Chúa Jêsus Christ, anh em là kẻ ngày trước cách xa, hiện nay đã nhờ huyết Đấng Christ mà được gần rồi (Êphêsô 2:13).
            Khi mọi sự đã được nói ra và đã được thực hiện, Đức Chúa Trời là Tin Lành. Tin Lành có nghĩa là “những tin tức tốt lành”. Cơ đốc giáo trước tiên không phải là thần học, mà là tin tức. Sự thể giống như tù binh chiến tranh nghe lén radio rằng quân đồng minh đã đổ bộ và giải cứu chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi. Những tên lính gát tự hỏi không biết sao tù binh lại vui đến thế.
            Nhưng đâu là tin tức tối hậu trong những tin tức tốt lành? Mọi sự đều kết thúc trong một việc: ấy là chính mình Đức Chúa Trời. Hết thảy lời lẽ của Tin Lành đều dẫn đến Ngài, hoặc chúng chẳng phải là Tin Lành. Thí dụ, sự cứu rỗi không phải là tin tức tốt lành nếu ơn ấy chỉ cứu khỏi địa ngục mà không dẫn đến cùng Đức Chúa Trời. Sự tha thứ không phải là tin tức tốt lành nếu nó chỉ ban ra tâm lý khuây khỏa thôi mà chẳng mở ra con đường đến với Đức Chúa Trời. Sự xưng công bình không phải là tin tức tốt lành nếu nó chỉ khiến cho chúng ta đáng được Đức Chúa Trời tiếp nhận mà không đem lại mối giao thông với Đức Chúa Trời. Sự chuộc tội không phải là tin tức tốt lành nếu nó chỉ giải phóng chúng ta ra khỏi vòng nô lệ mà không dẫn chúng ta đến với Đức Chúa Trời. Sự làm con nuôi không phải là tin tức tốt lành nếu nó chỉ đặt chúng ta trong gia đình của Đức Chúa Cha mà không đặt vào vòng tay ôm của Ngài.
            Điều nầy rất quan trọng. Có nhiều người dường như vòng tay ôm lấy các tin tức tốt lành mà chẳng ôm lấy Đức Chúa Trời. Chẳng có một bằng chứng chắc chắn nào cho thấy chúng ta đang có một tấm lòng mới chỉ vì chúng ta muốn tránh thoát địa ngục. Đấy là một ao ước thật tự nhiên, chớ không phải một ao ước siêu nhiên. Không cần phải có một tấm lòng mới khi mong muốn có tâm lý khuây khỏa về sự tha thứ, hay cất bỏ đi cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời, hoặc thừa tự thế giới của Đức Chúa Trời. Mọi sự nầy đều dễ hiểu mà chẳng cần một sự thay đổi nào về mặt thuộc linh. Bạn không cần phải sanh lại mới mong mỏi mọi sự nầy. Ma quỉ đang cần đến chúng.
            Chẳng có gì sai trật khi mong muốn chúng. Quả thực đúng là dại dột khi không mong mỏi như thế. Nhưng bằng chứng cho thấy chúng ta đã được thay đổi, ấy là chúng ta mong muốn mọi sự nầy vì chúng dẫn chúng ta đến chỗ tận hưởng Đức Chúa Trời. Đây là việc quan trọng nhất mà Đấng Christ đã chịu chết cho. Vả, Đấng Christ cũng vì tội lỗi chịu chết một lần, là Đấng công bình thay cho kẻ không công bình, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời (I Phierơ 3:18).
            Tại sao đây là cốt lõi của những tin tức tốt lành? Vì chúng ta được dựng nên để kinh nghiệm hạnh phúc đầy trọn, lâu dài từ chỗ nhìn xem và nếm trải sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. Nếu sự vui mừng lớn nhứt của chúng ta đến từ cái gì đó kém cõi hơn, chúng ta là những kẻ thờ lạy hình tượng và Đức Chúa Trời không được tôn cao. Ngài đã dựng nên chúng ta theo một phương thức như thế để sự vinh hiển của Ngài bày tỏ ra qua sự vui mừng của chúng ta trong đó. Tin Lành nói tới Đấng Christ là những tin tức tốt lành với cái giá sinh mạng của Con Ngài, Đức Chúa Trời đã làm mọi sự có cần để nắm lấy chúng ta với những thứ làm cho chúng ta được phước hạnh ngày càng thêm và đời đời, nghĩa là, với chính mình Ngài.
            Từ lâu lắm trước khi Đấng Christ ngự đến, Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính mình Ngài ra như nguồn khoái lạc đầy trọn, miên viễn: Chúa sẽ chỉ cho tôi biết con đường sự sống; Trước mặt Chúa có trọn sự khoái lạc, Tại bên hữu Chúa có điều vui sướng vô cùng (Thi thiên 16:11). Tiếp đến Ngài sai Đấng Christ đến chịu khổ “để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời”. Điều nầy có ý nói Ngài đã sai Đấng Christ đến để dẫn chúng ta đến với sự vui mừng sâu sắc, lâu dài nhất mà một người có thể có được. Hãy lắng nghe lời mời gọi: Hãy xây khỏi “sự vui sướng của tội lỗi” (Hêbơrơ 11:25) và hãy đến với “khoái lạc đời đời”. Hãy đến với Đấng Christ.

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Lý do 21: "Làm Cho Chúng ta Hòa Lại Với Đức Chúa Trời"



50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Làm Cho Chúng Ta Hòa Lại 
Với Đức Chúa Trời
            “Vì nếu khi chúng ta còn là thù nghịch cùng Đức Chúa Trời, mà đã được hòa thuận với Ngài bởi sự chết của Con Ngài, thì huống chi nay đã hòa thuận rồi, chúng ta sẽ nhờ sự sống của Con ấy mà được cứu là dường nào!” (Romans 5:10).
            Sự phục hòa cần phải xảy ra theo cả hai phía giữa con người tội lỗi và Đức Chúa Trời. Thái độ của chúng ta đối với Đức Chúa Trời phải được đổi từ chỗ bất chấp đến đức tin. Còn thái độ của Đức Chúa Trời đối với chúng ta phải đổi từ thạnh nộ thành thương xót. Nhưng cả hai phía đều không giống nhau. Tôi cần sự trợ giúp của Đức Chúa Trời để thay đổi; còn Đức Chúa Trời không cần sự trợ giúp của tôi. Sự thay đổi của tôi phải đến từ phía bên ngoài của tôi, còn sự thay đổi của Đức Chúa Trời bắt nguồn từ chính bổn tánh của Ngài. Sự thay đổi nào nói tới việc làm, thì chẳng phải là sự thay đổi nơi Đức Chúa Trời chi hết. Đây là hành động có tính toán của chính Đức Chúa Trời, Ngài ngưng lại việc nghịch cùng tôi và khởi sự đi cùng với tôi.
            Cụm từ quan trọng là “khi chúng ta còn là thù nghịch”. Đây là lúc “đã được hoàn thuận với Ngài bởi sự chết của Con Ngài” (Rôma 5:10). Trong chúng ta còn là thù nghịch. Nói khác đi, sự “thay đổi” thứ nhứt là sự thay đổi của Đức Chúa Trời, chớ không phải của chúng ta. Chúng ta vẫn còn là thù nghịch. Không phải là chúng ta đang tỉnh biết trên con đường tranh chiến đâu. Hầu hết mọi người đều không cảm thấy sự thù nghịch hiển nhiên với Đức Chúa Trời. Sự thù nghịch được tỏ ra tinh vi hơn so với bất phục tùng và dửng dưng im lặng. Kinh thánh mô tả thái độ nầy như sau: “vì sự chăm về xác thịt nghịch với Đức Chúa Trời, bởi nó không phục dưới luật pháp Đức Chúa Trời, lại cũng không thể phục được” (Rôma 8:7).
            Trong khi chúng ta vẫn còn là thù nghịch như thế, Đức Chúa Trời đã đẩy Đấng Christ tới trước để mang lấy tội lỗi của chúng ta làm nhen lên cơn thạnh nộ và biến sự Ngài đối xử với chúng ta bằng sự thương xót ra khả thi. Hành động đầu tiên của Đức Chúa Trời trong việc làm cho chúng ta hòa lại với chính mình Ngài là cất bỏ chướng ngại vật khiến cho Ngài không thể phục hòa được, nghĩa là, cảm giác tội lỗi xem thường Đức Chúa Trời của chúng ta. “Vì chưng Đức Chúa Trời vốn ở trong Đấng Christ, làm cho thế gian lại hòa với Ngài, chẳng kể tội lỗi cho loài người, và đã phó đạo giảng hòa cho chúng tôi” (II Côrinhtô 5:19).
            Khi các khâm sai của Đấng Christ đem sứ điệp nầy vào thế gian, họ nói: “Chúng tôi nhơn danh Đấng Christ mà nài xin anh em: hãy hòa thuận lại với Đức Chúa Trời” (II Côrinhtô 5:20). Có phải họ chỉ muốn nói: Hãy thay đổi thái độ của bạn đối với Đức Chúa Trời? Không, họ cũng nói: Hãy tiếp lấy công việc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ để chính mình Ngài làm hòa với bạn.
            Hãy xem xét phần loại suy nói tới sự phục hòa giữa loài người. Chúa Jêsus phán: “Ấy vậy, nếu khi nào ngươi đem dâng của lễ nơi bàn thờ, mà nhớ lại anh em có điều gì nghịch cùng mình, thì hãy để của lễ trước bàn thờ, trở về giảng hòa với anh em trước đã; rồi hãy đến dâng của lễ” (Mathiơ 5:23-24). Khi Ngài phán: “giảng hòa với anh em”, hãy chú ý chính người anh em kia phải cất bỏ sự xét nét của mình đi. Người anh em là người “có điều gì nghịch cùng mình”, giống như Đức Chúa Trời có điều chi đó nghịch cùng chúng ta.
            “Giảng hòa với anh em” “ nghĩa là hãy làm điều chi bạn phải làm để sự xét nét của người anh em đó nghịch cùng bạn sẽ bị cất bỏ đi.
            Nhưng khi chúng ta nghe Tin Lành của Đấng Christ, chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời đã làm như thế rồi: Ngài bước những bước đi mà chúng ta không thể bước để cất bỏ chính sự phán xét của Ngài. Ngài sai Đấng Christ đến để chịu khổ trong chỗ của chúng ta. Sự phục hòa nhất quyết đã xảy ra  “khi chúng ta còn là thù nghịch”. Sự phục hòa từ phía chúng ta đơn giản là phải tiếp nhận mọi điều mà Đức Chúa Trời đã làm rồi, là phương thức chúng ta nhận lãnh một ơn có giá trị cho đến đời đời.

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Lý do 20: "Để Cứu Chúng Ta Ra Khỏi Điều Ác Nầy"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết

Để Cứu Chúng Ta Ra Khỏi Đời Ác Nầy
            “là Đấng phó mình vì tội lỗi chúng ta, hầu cho cứu chúng ta khỏi đời ác nầy, y theo ý muốn Đức Chúa Trời, là Cha chúng ta (Galati 1:4).
            Cho tới khi chúng ta chết, hay cho tới chừng Đấng Christ tái lâm để thiết lập Vương quốc của Ngài, chúng ta đang sống trong “đời ác nầy”. Vì lẽ đó, khi Kinh thánh nói rằng Đấng Christ đã phó chính mình Ngài “để cứu chúng ta ra khỏi đời ác nầy”, nói như thế không có nghĩa là Ngài sẽ cất chúng ta ra khỏi thế gian nầy, mà Ngài sẽ cứu chúng ta ra khỏi quyền lực của điều ác trong đó. Chúa Jêsus đã cầu thay cho chúng ta như vầy: Con chẳng cầu Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ cho khỏi điều ác (Giăng 17:15).
            Lý do Chúa Jêsus cầu xin giải cứu ra khỏi “điều ác” ấy là “đời ác nầy” là kỷ nguyên khi Satan được ban cho sự tự do để dối gạt và hủy diệt. Kinh thánh chép: Chúng ta biết mình thuộc về Đức Chúa Trời, còn cả thế gian đều phục dưới quyền ma quỉ (I Giăng 5:19). “Điều ác” nầy được gọi là “chúa đời nầy”, và mục đích chính của hắn là làm cho người ta phải mù lòa đối với lẽ thật. cho những kẻ chẳng tin mà chúa đời nầy đã làm mù lòng họ, hầu cho họ không trông thấy sự vinh hiển chói lói của Tin Lành Đấng Christ (II Côrinhtô 4:4).
            Cho tới chừng nào chúng ta tỉnh thức trước tình trạng tối tăm thuộc linh của chúng ta, chúng ta đang sống đồng bộ với “đời ác nầy” và kẻ thống trị đời ấy. đều là những sự anh em xưa đã học đòi, theo thói quen đời nầy, vâng phục vua cầm quyền chốn không trung tức là thần hiện đang hành động trong các con bạn nghịch (Êphêsô 2:2). Không nhìn biết sự ấy, chúng ta là tay sai của ma quỉ. Cảm thấy như tự do mà đúng là nô lệ. Kinh thánh nói thẳng với mốt thời trang, thú vui và những kẻ nghiện ngập trong thế kỷ 21 khi Kinh thánh chép: chúng nó hứa sự tự do cho người, mà chính mình thì làm tôi mọi sự hư nát; vì có sự chi đã thắng hơn người, thì người là tôi mọi sự đó (II Phierơ 2:19).
            Tiếng kêu vang dội của sự tự do trong Kinh thánh là: Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình (Rôma 12:2). Nói khác đi, hãy sống thật tự do! Đừng để bị lừa bởi những bậc thầy của thời đại. Họ có mặt ở đây hôm nay rồi qua đi vào ngày mai. Một mốt nô lệ theo sau mốt khác. Ba mươi năm tính từ bây giờ những hình xăm hôm nay sẽ không là dấu hiệu nói tới sự tự do, mà là những nhắc nhớ không thể xóa nhòa về sự thích hợp.
            Sự khôn ngoan của đời nầy là dại dột theo nhận định của cõi đời đời. Chớ ai tự dối mình: nếu có ai trong vòng anh em tưởng mình khôn ngoan theo cách đời nầy, hãy trở nên dại dột, để được nên khôn ngoan; vì sự khôn ngoan đời nầy trước mặt Đức Chúa Trời là sự dại dột(I Côrinhtô 3:18-19). Bởi vì lời giảng về thập tự giá, thì những người hư mất cho là điên dại (I Côrinhtô 1:18). Thế thì đâu là sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời trong đời nầy? Đó là sự chết có tính cách giải phóng cao cả của Đức Chúa Jêsus Christ. Các môn đồ đầu tiên của Chúa Jêsus đã nói: thì chúng ta giảng Đấng Christ bị đóng đinh trên cây thập tự, … là quyền phép của Đức Chúa Trời và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời (I Côrinhtô 1:23-24).
            Khi Đấng Christ bước lên thập tự giá, Ngài đã giải phóng cho hàng triệu phu tù được tự do. Ngài đã lột mặt nạ giả dối của ma quỉ và phá vỡ quyền lực của hắn. Đấy là những gì Ngài muốn nói ngay đêm trước khi Ngài bị đóng đinh trên cây thập tự, Ngài phán: “Hiện nay vua chúa của thế gian nầy phải bị xua đuổi (Giăng 12:31). Đừng chạy theo một kẻ thù đã bị đánh bại. Hãy bước theo Đấng Christ. Bước theo có một giá đắt lắm. Bạn sẽ ở trong một cuộc lưu đày của kỷ nguyên nầy. Nhưng bạn sẽ được phóng thích.



Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Lý do 19: "Để Ban Sự Sống Đời Đời Cho Những Ai Tin Nơi Ngài"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Để Ban Sự Sống Đời Đời Cho Những Ai Tin Nơi Ngài
            Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời(Giăng 3:16).
            Trong những thời điểm hạnh phúc nhất, chúng ta không muốn chết. Ước muốn chết đi chỉ dấy lên khi đau khổ của chúng ta dường như không thể mang nổi. Cái điều chúng ta thực sự mong muốn trong các thời điểm đó không phải là chết, mà là khuây khỏa. Chúng ta mong mỏi những thời điểm suông sẻ cứ lại đến. Chúng ta mong nổi khổ mau qua đi. Chúng ta muốn người thân của mình trở lại từ mồ mả. Chúng ta muốn sống và hạnh phúc.
            Chúng ta đang đùa với bản thân mình khi chúng ta lãng mạn hóa cái chết như đỉnh cao của một cuộc sống được sống thật suông sẻ. Nó là một kẻ thù. Nó cắt chúng ta ra khỏi mọi khoái lạc tuyệt diệu của đời nầy. Chúng ta gọi cái chết bằng những cái tên mỹ miều kém hơn điều ác một chút mà thôi. Gã đao phủ ban ra cái chén ân huệ khi chúng ta đau khổ không phải là sự thỏa mãn mọi ước muốn, mà là sự kết thúc của hy vọng. Ao ước trong tấm lòng của con người là được sống và sống hạnh phúc.
            Đức Chúa Trời dựng nên chúng ta theo cách ấy. Ngài khiến cho sự đời đời ở nơi lòng loài người (Truyền đạo 3:11). Chúng ta được dựng nên theo ảnh tượng của Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời yêu sự sống và sự sống đời đời. Chúng ta được dựng nên để sống cho đến đời đời. Và chúng ta sẽ sống cho đến đời đời. Đối ngược với sự sống đời đời không phải là sự hủy diệt. Mà là âm phủ. Chúa Jêsus đã phán về nó nhiều hơn bất cứ ai, và Ngài phán rõ ràng rằng chối bỏ sự sống đời đời Ngài ban cho sẽ kết quả không phải ở chỗ bị xóa sổ, mà ở chỗ đau khổ trong sự thạnh nộ của Đức Chúa Trời: Ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con, thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó (Giăng 3:36).
            Và sự ấy sẽ cứ như thế cho đến đời đời. Chúa Jêsus phán: Rồi những kẻ nầy sẽ vào hình phạt đời đời, còn những người công bình sẽ vào sự sống đời đời (Mathiơ 25:46). Đây là một thực tại không thể nói được, nó chỉ ra điều ác cực kỳ khi đối xử với Đức Chúa Trời bằng sự dửng dưng hay khinh miệt. Vì vậy Chúa Jêsus cảnh cáo: “Còn nếu mắt ngươi làm cho ngươi phạm tội, hãy móc nó đi; thà rằng chỉ một mắt mà vào nước Đức Chúa Trời, còn hơn đủ hai mắt mà bị quăng vào địa ngục, đó là nơi sâu bọ của chúng nó chẳng hề chết và là nơi lửa chẳng hề tắt” (Mác 9:47-48).
            Vì thế, sự sống đời đời không phải là phần mở rộng đời nầy với hỗn hợp sướng khổ của nó. Giống như địa ngục là hệ quả tồi tệ nhất của đời nầy, cũng một thể ấy “sự sống đời đời” là phần tốt nhứt. Đây là sự hạnh phước tối thượng và ngày càng tăng, ở đó mọi tội lỗi và hết thảy buồn đau đều sẽ không còn có nữa. Những gì là điều ác và gây hại nơi loài thọ tạo sa ngã nầy sẽ bị cất bỏ đi. Mọi sự gì là tốt lành — mọi sự gì đem lại hạnh phước thật và miên viễn — sẽ được bảo tồn, được luyện lọc và được thêm nhiều lên.
            Chúng ta sẽ được thay đổi để chúng ta có khả năng sống với mọi chiều kích phước hạnh mà chúng ta không thể nghĩ được trong đời nầy.Song le, như có chép rằng: Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe, và lòng người chưa nghĩ đến, nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn điều ấy cho những người yêu mến Ngài (I Côrinhtô 2:9). Điều nầy là thực cho từng giây phút của cuộc sống, ngay bây giờ và mãi mãi: Đối với người nào tin cậy Đấng Christ điều tốt nhứt sẽ đến với họ. Chúng ta sẽ nhìn thấy sự vinh hiển cả thể của Đức Chúa Trời.Vả, sự sống đời đời là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Jêsus Christ, là Đấng Cha đã sai đến (Giăng 17:3). Vì Đấng Christ nầy đã chịu khổ và chịu chết. Tại sao chúng ta không vòng tay ôm lấy Ngài như báu vật của chúng ta, và sống?