50 Lý Do Chúa Jêsus Đến Chịu Chết
Để Khiến Chúng Ta Không Vì Chính Mình Mà Sống Nữa,
Nhưng Sống Cho Đấng Christ
“lại
Ngài đã chết vì mọi người, hầu cho những kẻ còn sống không vì chính mình mà sống
nữa, nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình” (II Côrinhtô 5:15).
Đấng Christ
đã chết để tôn vinh Đấng Christ, nói như thế là làm cho nhiều người phải bối rối.
Sôi sụt trong cốt lõi của nó, II Côrinhtô 5:15 chép Đấng Christ đã chịu chết vì
chúng ta để chúng ta sống cho Ngài. Nói khác đi, Ngài đã chịu chết vì chúng ta
hầu cho chúng ta làm nhiều việc cho Ngài. Nói thẳng ra, Đấng Christ đã chịu chết
vì Đấng Christ. Giờ đây, điều đó là thực. Điều đó không phải là một thủ thuật đâu.
Tận cốt lõi của tội lỗi, ấy là chúng ta thất bại không làm vinh hiển cho Đức
Chúa Trời — bao gồm cả thất bại không làm sáng danh Con của Ngài nữa (Rôma 3:23). Nhưng Đấng Christ đã chịu
chết để gánh lấy tội lỗi và giải phóng chúng ta ra khỏi nó. Vì vậy, Ngài đã chịu
chết để gánh lấy phần ô nhục mà chúng ta đã chất trên Ngài do tội lỗi của chúng
ta. Ngài đã chịu chết để đảo lộn vấn đề nầy. Đấng Christ đã chịu chết cho sự
vinh hiển của Đấng Christ.
Lý do điều
nầy làm bối rối cho nhiều người, ấy là nó có vẻ kỳ cục quá. Dường như không phải
làm một việc mà mình ưa thích vậy. Dường như việc ấy đổi sự thương khó của Đấng
Christ thành ra ngược lại với những gì Kinh thánh chép về sự ấy, nghĩa là, hành
động tối thượng của tình yêu thương. Thực ra là cả hai. Sự chết của Đấng Christ
vì chính sự vinh hiển của Ngài và sự chết của Ngài để tỏ ra tình yêu thương
không những cả hai đều là sự thực, mà cả hai đều y như nhau.
Đấng Christ
là có một không hai. Không một ai khác có thể hành động theo cách nầy và gọi đó
là tình yêu thương. Đấng Christ là con người duy nhứt trong thế gian cũng là Đức
Chúa Trời và vì lẽ đó có giá trị vô hạn. Ngài xinh đẹp trong mọi sự trọn lành đạo
đức của Ngài. Ngài khôn ngoan, công bình, nhơn đức và mạnh sức. “Con là sự chói sáng của sự vinh hiển Đức Chúa
Trời và hình bóng của bản thể Ngài” (Hêbơrơ 1:3). Nhìn
xem Ngài, nhận biết Ngài thì thoả lòng hơn là có đủ thứ mà thế gian có thể hiến
cho.
Người nào đã
nhìn biết Ngài rõ ràng nhất có thể phát biểu như thế nầy:
“Nhưng vì cớ Đấng Christ, tôi đã coi sự lời
cho tôi như là sự lỗ vậy. Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là sự lỗ, vì sự nhận
biết Đức Chúa Jêsus Christ là quí hơn hết, Ngài là Chúa tôi, và tôi vì Ngài mà
liều bỏ mọi điều lợi đó. Thật, tôi xem những điều đó như rơm rác, hầu cho được Đấng
Christ” (Philíp 3:7-8).
“Đấng
Christ chịu chết để chúng ta sống cho Ngài” không có ý nói “để chúng ta có thể trợ giúp Ngài”.
“Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc
Ngài dường như có cần đến sự gì” (Công Vụ các Sứ Đồ
17:25). Đấng Christ
cũng một thể ấy: “Vì Con người đã đến không phải để người ta hầu
việc mình, song để hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều
người” (Mác 10:45). Vấn
đề Đấng Christ đã chịu chết không phải để chúng ta có thể trợ giúp Ngài, mà để
chúng ta có thể nhìn xem và thưởng thức Ngài như giá trị vô hạn. Ngài đã chịu
chết để giúp chúng ta thôi không lao vào các khoái lạc độc hại và làm cho chúng
ta say mê với các khoái lạc về vẻ đẹp của Ngài. Trong phương thức nầy, chúng ta
được yêu thương, và Ngài được tôn vinh. Đấy không phải là các mục tiêu có tính
cách tranh đua. Chúng là một.
Chúa Jêsus đã
phán cùng các môn đồ Ngài rằng Ngài phải ra đi để Ngài có thể sai Đức Thánh
Linh, là Đấng Yên Ủi đến (Giăng 16:7).
Kế đó, Ngài nói cho họ biết những điều Đấng Yên Ủi sẽ làm khi Ngài đến: “Ấy chính Ngài sẽ làm sáng danh ta” (Giăng 16:14). Đấng Christ đã chịu chết
và sống lại để chúng ta sẽ nhìn xem và tôn vinh Ngài. Đây là sự yên ủi quan trọng
nhất trong thế gian. Đây là tình yêu thương. Lời cầu nguyện đáng yêu nhất mà
Chúa Jêsus đã từng dâng lên là đây: “Cha
ôi, Con muốn Con ở đâu thì những kẻ Cha đã giao cho Con cũng ở đó với Con, để họ
ngắm xem sự vinh hiển của Con” (Giăng 17:24). Đấng Christ đã chịu chết vì điều nầy.
Đây là sự yêu thương — chịu thương khó để ban cho chúng ta thưởng thức chính
mình Ngài cho đến đời đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét