Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Lý do 8: "Để Trở Thành Giá Chuộc Cho Nhiều Người"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Để trở thành giá chuộc cho nhiều người
            “Vì Con người đã đến không phải để người ta hầu việc mình, song để hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:45).
            Không có một tư tưởng nào trong Kinh Thánh cho rằng Satan phải trả hết nợ để tội nhân được cứu. Cái điều xảy ra cho Satan khi Đấng Christ chịu chết, ấy là hắn chẳng trả chi hết, mà là thất bại. Con của Đức Chúa Trời đã trở thành con người "hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ " (Hêbơrơ 2:14). Chẳng có thương thuyết gì cả.
            Khi Chúa Jêsus phán rằng Ngài "phó sự sống mình làm giá chuộc", mục tiêu không nhắm vào những người được chi trả. Mục tiêu nhắm vào chính sự sống của Ngài như một sự chi trả vậy, và nhắm vào quyền tự do của Ngài trong việc phục vụ hơn là được phục vụ, và nhắm vào  "nhiều người", là những người sẽ hưởng lợi từ sự chi trả mà Ngài đang lo liệu.
            Nếu chúng ta thắc mắc ai là người nhận được giá chuộc, câu trả lời trong Kinh Thánh chắc chắn sẽ là Đức Chúa Trời. Kinh Thánh chép rằng Đấng Christ "vì chúng ta phó chính mình Ngài, làm của tế lễ. . . cho Đức Chúa Trời" (Êphêsô 5:2). Đấng Christ đã "dâng chính mình không tì tích cho Đức Chúa Trời" (Hêbơrơ 9:14). Sự cấp thiết cho một nhân vật thay thế phải chịu chết vì ích cho chúng ta là vì chúng ta đã phạm tội nghịch lại Đức Chúa Trời và thiếu mất sự vinh hiển của Ngài (Rôma 3:23).
            Và vì cớ tội lỗi của chúng ta: "cả thiên hạ đều nhận tội trước mặt Đức Chúa Trời" (Rôma 3:19). Vì vậy, khi Đấng Christ phó chính mình Ngài làm giá chuộc chúng ta, Kinh Thánh chép rằng chúng ta được buông tha ra khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời. "Cho nên hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ" (Rôma 8:1). "Sự phán xét sau cùng của Đức Chúa Trời" sẽ phóng thích chúng ta ra khỏi sự làm phu tù (Rôma 2:2; Khải Huyền 14:7).
            Giá chuộc phóng thích ra khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời là sự sống của Đấng Christ. Không chỉ sự sống mà Ngài đã sống, mà còn sự sống của Ngài đã phó cho trong sự chết nữa. Chúa Jêsus đã phán nhiều lần với các môn đồ: "Con người sẽ bị nộp trong tay người ta, họ sẽ giết đi" (Mác 9:31). Thực vậy, một trong những lý do Chúa Jêsus thích gọi mình là "Con Người" (hơn 65 lần trong các sách Tin Lành) là vì danh xưng ấy có cái vòng bất tử ở xung quanh nó. Con người có thể chết mất. Đó là lý do tại sao Ngài phải làm một con người. Giá chuộc chỉ có thể được chi trả bởi Con Người, vì giá chuộc là một đời sống được phó cho trong sự chết.
            Đối với Ngài, cái giá ấy không bị ép buộc đâu. Đó là mục đích của câu nói: "Con Người đến không phải để được phục vụ mà là để phục vụ". Ngài chẳng cần gì sự phục vụ đến từ phía chúng ta. Ngài là Đấng ban cho, chớ không phải là nhận lãnh đâu. "Chẳng có ai cất sự sống ta đi, nhưng tự ta phó cho" (Giăng 10:18). Giá đã được chi trả thật rời rộng, chẳng có ai ép buộc. Giá ấy đem chúng ta một lần nữa đến với tình yêu của Ngài. Ngài đã thoải mái chọn cứu chúng ta với cái giá sự sống của Ngài.
            Có bao nhiêu người Đấng Christ đã chuộc ra khỏi tội lỗi? Ngài phán rằng Ngài đã đến "phó sự sống Ngài làm giá chuộc cho nhiều người". Tuy nhiên, không phải ai cũng sẽ được chuộc ra khỏi cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời đâu. Nhưng lời đề nghị là cho tất cả mọi người. "Vì chỉ có một Đức Chúa Trời, và chỉ có một Đấng Trung bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus Christ, là người; Ngài đã phó chính mình Ngài làm giá chuộc mọi người" (I Timôthê 2:5-6). Không một ai bị loại ra khỏi ơn cứu rỗi nầy, miễn là vòng tay ôm lấy Đấng Christ là giá chuộc.

Lý do 7: "Để Hủy Bỏ Mọi Đòi Hỏi Của Luật Pháp Nghịch Cùng Chúng Ta"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Để Hủy Bỏ Mọi Đòi Hỏi Của Luật Pháp
Nghịch Cùng Chúng Ta
            “Khi anh em đã chết bởi tội lỗi mình … thì Đức Chúa Trời đã khiến anh em sống lại với Đấng Christ, vì đã tha thứ hết mọi tội chúng ta, Ngài đã xóa tờ khế lập nghịch cùng chúng ta, các điều khoản trái với chúng ta nữa, cùng phá hủy tờ khế đó mà đóng đinh trên cây thập tự” (Côlôse 2:13-14).
            Đúng là điên rồ khi nghĩ rằng các việc lành của chúng ta một ngày kia có thể lớn hơn những việc xấu xa của chúng ta. Điên rồ vì hai lý do. Thứ nhứt,  việc ấy là không thực. Ngay cả mọi việc lành của chúng ta đều là khiếm khuyết, vì chúng ta không tôn vinh Đức Chúa Trời trong phương thức chúng ta làm các việc ấy. Có phải chúng ta làm các việc lành trong sự vui mừng nương cậy Đức Chúa Trời với ý định khiến cho ai nấy nhìn biết giá trị tối cao của Ngài không? Có phải chúng ta chu toàn mạng lịnh bao quát phục vụ tha nhân “nhờ sức Đức Chúa Trời ban — hầu cho Đức Chúa Trời được sáng danh trong mọi sự bởi Đức Chúa Jêsus Christ” không (I Phierơ 4:11)?
            Vậy thì chúng ta sẽ nói sao khi đáp ứng với Lời của Đức Chúa Trời: “phàm làm điều chi không bởi đức tin thì điều đó là tội lỗi” (Rôma 14:23)? Tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng nói được điều gì cả. “Vả, chúng ta biết rằng những điều mà luật pháp nói . . . hầu cho miệng nào cũng phải ngậm lại” (Rôma 3:19). Chúng ta sẽ chẳng nói chi được hết. Đúng là điên rồ khi nghĩ rằng các việc lành của chúng ta sẽ lớn hơn mọi việc xấu xa của chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời. Không có đức tin tôn cao Đấng Christ, mọi việc lành của chúng ta sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết trừ ra sự loạn nghịch.
            Lý do thứ hai: quả là điên rồ khi hy vọng nơi các việc lành, vì đấy chẳng phải là cách thức Đức Chúa Trời cứu rỗi đâu. Nếu chúng ta được cứu ra khỏi mọi hậu quả của những việc làm xấu xa, sẽ chẳng được như vậy đâu vì chúng không bằng các việc lành của chúng ta. Sở dĩ như vậy là vì bảng “ghi nợ [của chúng ta]” ở trên trời đã bị đóng đinh vào thập tự giá của Đấng Christ rồi. Đức Chúa Trời có một cách thức hoàn toàn khác biệt trong việc cứu vớt tội nhân trong cách cân đo mọi việc làm của họ. Chẳng có hy vọng gì trong các việc làm của chúng ta cả. Chỉ có hy vọng duy nhứt nơi sự thương khó và sự chết của Đấng Christ mà thôi.
            Chẳng có sự cứu rỗi nào khi cân đối các bản thành tích. Có sự cứu rỗi duy nhứt bằng cách hủy bỏ những bảng thành tích đó. Bảng ghi các việc làm xấu xa của chúng ta (bao gồm những việc lành khiếm khuyết của chúng ta), cùng với những án phạt mà mỗi người đáng phải chịu, phải bị bôi xóa — chớ không phải cân đối. Đây là những gì Đấng Christ đã chịu khổ và chịu chết để hoàn tất.
            Việc hủy bỏ đã xảy ra khi bảng thành tích mọi việc làm của chúng ta đã bị “đóng đinh trên thập tự giá” (Côlôse 2:13). Bảng thành tích đáng nguyền rủa nầy bị đóng đinh trên thập tự giá như thế nào? Cuộn giấy bằng da dê không bị đóng đinh trên thập giá. Đấng Christ đã bị đóng đinh trên thập tự giá. Vì thế Đấng Christ đã trở thành bảng thành tích đáng nguyền rủa mọi việc làm xấu (và tốt) của chúng ta. Ngài đã gánh chịu sự rủa sả của tôi. Ngài đặt ơn cứu rỗi của tôi trên một cơ sở hoàn toàn khác. Ngài là sự trông cậy duy nhứt của tôi. Và đức tin nơi Ngài là cách thức duy nhứt của tôi để đến với Đức Chúa Trời.

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Lý do 6: "Để Bày Tỏ Tình Yêu Của Ngài Cho Chúng Ta"

50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Để Bày Tỏ Tình Yêu Của Ngài Cho Chúng Ta
          “Đấng Christ đã yêu thương anh em, và vì chúng ta phó chính mình Ngài cho Đức Chúa Trời làm của dâng và của tế lễ, như một thức hương có mùi thơm (Êphêsô 5:2).
            “Đấng Christ đã yêu Hội thánh, phó chính mình vì Hội thánh” (Êphêsô 5:25).
            “[Ngài] đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi” (Galati 2:20).

            Sự chết của Đấng Christ không những là bày tỏ ra tình yêu của Đức Chúa Trời (Giăng 3:16), mà sự chết ấy còn là sự tỏ ra tối thượng chính tình yêu của Đấng Christ dành cho những ai chịu tiếp nhận tình yêu ấy như một báu vật của họ. Những chứng nhân đầu tiên nào đã chịu khổ trong vai trò Cơ đốc nhân đều bị bắt lấy bởi sự thực nầy: Đấng Christ “đã yêu thương tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi” (Galati 2:20). Họ nắm lấy hành động tự phó cho nơi sự hy sinh của Đấng Christ theo cách cá nhân. Họ nói: “Ngài đã yêu thương tôi. Ngài đã phó chính mình Ngài vì tôi”.
            Chắc chắn đây là cách thức chúng ta nên hiểu rõ sự thương khó và sự chết của Đấng Christ. Tôi cần phải hiểu rõ mọi sự ấy. Chúng nói tới tình yêu của Đấng Christ dành cho tôi theo cách riêng. Chính tội lỗi của tôi đã cắt đứt tôi ra khỏi Đức Chúa Trời, chớ không phải tội lỗi nói chung. Chính thái độ cứng lòng và chai lì về mặt thuộc linh của tôi đang hạ thấp giá trị của Đấng Christ. Tôi bị hư mất. Khi đến với ơn cứu rỗi, tôi phải bỏ đi mọi xưng nhận về sự công bình. Mọi sự tôi cần phải làm là nài xin sự thương xót.
            Khi ấy, tôi mới nhìn thấy Đấng Christ đã chịu thương khó và chịu chết. Vì ai chứ? Điều đó nói: “Đấng Christ đã yêu Hội thánh, phó chính mình vì Hội thánh” (Êphêsô 5:25). “Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn là vì bạn hữu mà phó sự sống mình” (Giăng 15:13). “Ấy vậy, Con người đã đến, không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người” (Mathiơ 20:28).
            Rồi tôi hỏi, có phải tôi đang ở giữa chữ “người ta” không? Tôi có phải là một trong số “bạn hữu” của Ngài không? Có phải tôi thuộc về “hội thánh” không? Và tôi nghe câu trả lời: “Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi” (Công Vụ các Sứ Đồ 16:31). “Vì ai kêu cầu danh Chúa thì sẽ được cứu” (Rôma 10:13). “Hết thảy các đấng tiên tri đều làm chứng nầy về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì được sự tha tội vì danh Ngài” (Công Vụ các Sứ Đồ 10:43). “Nhưng hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Đức Chúa Trời, là ban cho những kẻ tin danh Ngài” (Giăng 1:12). “Hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (John 3:16).
            Tấm lòng tôi chao đảo, và tôi vòng tay ôm lấy vẻ đẹp và sự dư dật của Đấng Christ như báu vật của tôi vậy. Rồi ở đó tuôn tràn vào tấm lòng tôi thực tại quan trọng nầy — tình yêu thương của Đấng Christ dành cho tôi. Vì vậy, tôi cùng nói với các chứng nhân đầu tiên kia: “Ngài đã yêu thương tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi”.
            Và tôi muốn nói gì chứ? Tôi muốn nói rằng Ngài đã trả cái giá cao nhất khả thi để ban cho tôi món quà lớn lao nhất khả thi. Và món quà đó là gì vậy? ĐÓ LÀ món quà mà Ngài đã cầu thay ở cuối cuộc đời mình: “Cha ôi, Con muốn Con ở đâu thì những kẻ Cha đã giao cho Con cũng ở đó với Con, để họ ngắm xem sự vinh hiển của Con” (Giăng 17:24). Trong sự thương khó và sự chết của Ngài “chúng ta đã ngắm xem sự vinh hiển của Ngài, thật như vinh hiển của Con một đến từ nơi Cha” (Giăng 1:14). Chúng ta đã nhìn thấy đủ để bắt lấy chúng ta cho lý tưởng của Ngài. Song điều tốt nhứt vẫn chưa tới đến. Ngài đã chịu chết để bảo đảm điều nầy cho chúng ta. Đấy là tình yêu của Đấng Christ.


Lý do 5: "Để Tỏ Ra Sự Dư Dật Tình Yêu Và Ân Điển Của Đức Chúa Trời Dành Cho Hạng Tội Nhân"


Để Tỏ Ra Sự Dư Dật Tình Yêu
Và Ân Điển Của Đức Chúa Trời 
Dành Cho Hạng Tội Nhân
            “Vả, họa mới có kẻ chịu chết vì người nghĩa; dễ thường cũng có kẻ bằng lòng chết vì người lành. Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết” (Rôma 5:7-8)
            “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời” (Giăng 3:16).
            “Ấy là trong Đấng Christ, chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội, theo sự dư dật của ân điển Ngài” (Êphêsô 1:7).
            Mức độ tình yêu thương của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta được tỏ ra qua hai việc. Một là cấp độ hy sinh của Ngài trong việc cứu chúng ta ra khỏi án phạt của tội lỗi chúng ta. Còn việc kia là cấp độ bất xứng mà chúng ta đã có khi Ngài cứu chúng ta.
            Chúng ta có thể nghe nói mức độ hy sinh của Ngài trong câu nói: “Ngài đã ban Con Một của Ngài” (Giăng 3:16). Chúng ta có thể nghe sự ấy trong từ “Christ”. Đây là danh xưng dựa theo tước hiệu Hylạp Christos, hay Đấng Chịu Xức Dầu hoặc “Đấng Mêsi”. Đây là một thuật ngữ nói tới địa vị cao cả.
            Đấng Mêsi cần phải trở thành Vua của Israel. Ngài sẽ chinh phục người Lamã và đem lại hòa bình và an ninh cho Israel. Như vậy, thân vị mà Đức Chúa Trời sai đến đặng cứu vớt tội nhân chính là Con thiêng liêng của Ngài, Con độc sanh của Ngài, và là Vua được xức dầu của Israel — quả thật là vua của trần gian (Êsai 9:5-6).
            Khi chúng ta thêm cái chết khủng khiếp qua việc bị đóng đinh trên thập tự giá mà Đấng Christ đã gánh chịu vào sự tra xét nầy, thì rõ ràng của lễ mà Đức Cha và Đức Con đã lập là lớn lao khôn tả xiết — thậm chí còn vô hạn nữa, khi bạn xem xét khoảng cách giữa trời và người. Nhưng Đức Chúa Trời đã chọn lập của lễ nầy để cứu chúng ta.
            Mức độ tình yêu thương của Ngài dành cho chúng ta còn tăng lên nhiều thêm khi chúng ta tra xét tình trạng bất xứng của mình. “Vả, họa mới có kẻ chịu chết vì người nghĩa; dễ thường cũng có kẻ bằng lòng chết vì người lành. Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết” (Rôma 5:7-8).
            Chúng ta đáng phải lãnh lấy án phạt thiêng liêng, chớ không phải của lễ thiêng liêng. Tôi  đã nghe nói như vầy: “Đức Chúa Trời không chết vì mấy con ếch. Cho nên Ngài đáp ứng với mọi giá trị của chúng ta là con người”. Đáp ứng nầy đội ân điển lên đầu của họ. Chúng ta còn tệ lậu hơn loài ếch. Chúng không phạm tội. Chúng không loạn nghịch và đối đãi với Đức Chúa Trời bằng sự miệt khinh trong đời sống của chúng. Đức Chúa Trời không phải chết vì loài ếch. Chúng không xấu đủ. Chúng ta mới là đủ xấu. Món nợ của chúng ta là rất lớn lao, duy nhứt phải là một của lễ thiêng liêng mới có thể thanh toán được nó.
            Chỉ có một sự giải thích duy nhứt về của lễ Đức Chúa Trời dành cho chúng ta. Của lễ ấy không phải dành cho chúng ta. Mà đó là “sự dư dật của ân điển Ngài” (Êphêsô 1:7). Của lễ ấy hết thảy đều miễn phí. Của lễ ấy không phải là một sự đáp ứng xứng đáng với giá trị của chúng ta đâu. Của lễ ấy tràn ngập giá trị vô hạn của Ngài. Thực vậy, đấy là tận cùng ý nghĩa của tình yêu thiêng liêng: một sự thương xót phủ lấy hạng tội nhân bất xứng, với cái giá thật lớn, với những gì khiến cho chúng ta hạnh phúc mãi mãi, nghĩa là, sự đẹp đẽ vô hạn của Ngài.

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Lý do 4: "Để Đạt Được Sự Sống Lại Ra Khỏi Sự Chết"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Đạt Được Sự Sống Lại Ra Khỏi Sự Chết
            Đức Chúa Trời bình an, là Đấng bởi huyết giao ước đời đời mà đem Đấng chăn chiên lớn là Đức Chúa Jêsus chúng ta ra khỏi từ trong kẻ chết, nguyền xin Ngài bởi Đức Chúa Jêsus Christ khiến anh em nên trọn vẹn trong mọi sự lành, đặng làm thành ý muốn Ngài, và làm ra sự đẹp ý Ngài trong chúng ta; sự vinh hiển đáng về Ngài đời đời vô cùng! A-men(Hêbơrơ 13:20-21).
            Sự chết của Đấng Christ không những đi trước sự sống lại của Ngài — mà sự chết ấy còn là cái giá để có được sự sống lại kia. Đấy là lý do tại sao Hêbơrơ 13:20 chép rằng Đức Chúa Trời đã đem Ngài ra khỏi từ trong kẻ chết “bởi huyết giao ước đời đời”.
            “Huyết giao ước” là huyết của Chúa Jêsus. Như Ngài đã phán: “vì nầy là huyết ta, huyết của sự giao ước” (Mathiơ 26:28). Khi Kinh thánh nói tới huyết của Chúa Jêsus, Kinh thánh đề cập tới sự chết của Ngài. Sẽ không có sự cứu rỗi nào nếu không bởi sự đổ huyết của Chúa Jêsus. Huyết Ngài đổ ra cho tới chết biến sự đổ huyết ấy thành ra điều cốt yếu. Giờ đây, đâu là mối quan hệ giữa việc đổ huyết của Chúa Jêsus và sự sống lại? Kinh thánh nói Ngài không sống lại ngay sau khi đổ huyết ra, mà bởi sự đổ huyết ấy. Điều nầy có ý nói rằng sự chết của Đấng Christ đã hoàn thành trọn vẹn và hoàn toàn đến nỗi sự sống lại là phần thưởng và là phần minh chứng sự thành tựu của Đấng Christ qua sự chết.
            Cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời đã được thỏa với sự thương khó và sự chết của Chúa Jêsus. Lời nguyền thánh nghịch với tội lỗi đã được bù đắp một cách đầy trọn. Sự vâng phục của Đấng Christ đã được trọn ở mức đầy đủ nhất. Cái giá của sự tha thứ đã được chi trả thật xứng đáng. Sự công bình của Đức Chúa Trời đã được minh chứng rất hoàn toàn. Mọi sự còn chừa lại để hoàn tất là phần tuyên bố công khai xác nhận của Đức Chúa Trời. Ngài tuyên bố điều nầy bằng cách làm cho Chúa Jêsus sống lại từ kẻ chết.
            Khi Kinh thánh chép: “Và nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (I Côrinhtô 15:17), mục đích không phải nói sự sống lại là cái giá đã được trả cho tội lỗi chúng ta đâu. Mục đích, ấy là sự sống lại minh chứng rằng sự chết của Chúa Jêsus là một cái giá quá đủ đầy. Nếu Chúa Jêsus không sống lại từ kẻ chết, thế thì sự chết của Ngài là một sự thất bại, Đức Chúa Trời không xác chứng sự thành tựu gánh lấy tội lỗi của Ngài, và chúng ta vẫn còn ở trong tội lỗi mình.
            Nhưng kỳ thực “Đấng Christ nhờ vinh hiển của Cha được từ kẻ chết sống lại” (Rôma 6:4). Sự thành công khi Ngài chịu thương khó và chịu chết đã được xác quyết. Và nếu chúng ta đặt lòng tin cậy nơi Đấng Christ, chúng ta không còn ở trong tội lỗi mình nữa. Vì “bởi huyết giao ước đời đời”, Đấng Chăn Chiên Trưởng đã được sống lại và sống cho đến đời đời.

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Lý do 3: "Để Học Tập Vâng Lời và Được Trọn Lành"


50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết
Để Học Tập Vâng Lời và Được Trọn Lành
              “Dầu Ngài là Con, cũng đã học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu” Hêbơrơ 5:8
            “Thật, Đấng mà muôn vật hướng về Ngài và bởi Ngài, vì muốn đem nhiều con đến sự vinh hiển, thì đã khiến Đấng làm cội rễ sự cứu rỗi của những con ấy, nhờ sự đau đớn mà nên trọn lành, là phải lắm” Hêbơrơ 2:10
            Chính quyển sách trong Kinh thánh nói rằng Đấng Christ “học tập vâng lời” qua sự chịu khổ, và Ngài được “nên trọn lành” nhờ sự đau đớn, cũng nói rằng Ngài “chẳng phạm tội”. “[Đấng Christ] bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội” (Hêbơrơ 4:15).
            Đây là sự dạy dỗ nhất quán của Kinh thánh. Đấng Christ là vô tội. Mặc dầu Ngài là Con thiêng liêng của Đức Chúa Trời, Ngài thực sự là con người, với mọi sự cám dỗ, ham muốn và yếu đuối theo phần xác như chúng ta. Đã có đói khát (Mathiơ 21:18) giận dữ và buồn rầu (Mác 3:5) và khốn khổ (Mathiơ 17:12). Song tấm lòng của Ngài là trọn lành trong tình yêu với Đức Chúa Trời, và Ngài đã hành động thích ứng với tình yêu ấy: “Ngài chưa hề phạm tội, trong miệng Ngài không thấy có chút chi dối trá” (I Phierơe 2:22).
            Vì lẽ đó, khi Kinh thánh nói rằng Chúa Jêsus “học tập vâng lời bởi những sự khốn khổ mình đã chịu”, Kinh thánh không nói rằng Ngài đã học tập để thôi không vâng lời nữa. Kinh thánh nói rằng với từng thử thách mới Ngài đã thực sự tiếp thu — và trong đau đớn — để vâng lời. Khi Kinh thánh nói rằng Ngài “nhờ sự đau đớn mà nên trọn lành”, Kinh thánh không có ý nói rằng Ngài dần dần loại bỏ các tật xấu đâu. Kinh thánh nói rằng Ngài dần dần làm trọn sự công bình trọn vẹn mà Ngài cần phải có để cứu chúng ta.
            Đấy là những gì Ngài đã phán khi chịu báptêm. Ngài không cần phải chịu phép báptêm vì Ngài là một tội nhân đâu. Thay vì thế, Ngài đã giải thích với Giăng Báptít: “Bây giờ cứ làm đi, vì chúng ta nên làm cho trọn mọi việc công bình như vậy” (Mathiơ 3:15).
            Mục tiêu là đây: Nếu Con Đức Chúa Trời đã đi từ chỗ hóa thân thành nhục thể đến thập tự giá mà không chịu thử thách và đau đớn để thử sự công bình và tình yêu của Ngài, Ngài sẽ không trở thành một Cứu Chúa thích ứng cho con người sa ngã. Sự chịu khổ của Ngài không những phải gánh chịu cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời, mà còn chỉ ra nhân tánh thực của Ngài và khiến Ngài có quyền gọi chúng ta là anh em (Hêbơrơ 2:17).





Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Lý do 2: "Để Làm Đẹp Lòng Cha Ngài Ở Trên Trời!"



50 lý do tại sao Chúa Jêsus đến và chịu chết

Để Làm Đẹp Lòng Cha Ngài Ở Trên Trời
Mục sư John Piper
            “Đức Giê-hô-va lấy làm vừa ý mà làm tổn thương người, và khiến gặp sự đau ốm” (Êsai 53:10).
            “Đấng Christ đã yêu thương anh em, và vì chúng ta phó chính mình Ngài cho Đức Chúa Trời làm của dâng và của tế lễ, như một thức hương có mùi thơm” (Êphêsô 5:2)
            Chúa Jêsus đã không vật Cha Ngài đang trong cơn giận dữ xuống sàn thiên đàng rồi tước cây roi ra khỏi tay của Cha Ngài. Ngài không buộc Cha Ngài phải thương xót nhân loại. Sự chết của Ngài không phải là sự Đức Chúa Trời đồng ý bất đắc dĩ  khoan dung cho hạng tội nhân đâu. Không, những gì Chúa Jêsus đã làm khi Ngài chịu thương khó và chịu chết đều là ý tưởng của Đức Chúa Cha. Đây là một chiến lược đến phải nín thở, được cưu mang thậm chí trước cả sự sáng tạo, khi Đức Chúa Trời nhìn thấy và hoạch định phần lịch sử của thế gian. Đấy là lý do tại sao Kinh thánh nói “theo ý riêng Ngài chỉ định, theo ân điển đã ban cho chúng ta trong Đức Chúa Jêsus Christ từ trước muôn đời vô cùng” (II Timôthê 1:9).
            Kế hoạch lên sẵn rồi trong Kinh thánh của người Do thái đã được mở ra. Tiên tri Êsai đã nói trước sự  thương khó của Đấng Mêsi, Ngài cần phải gánh lấy chỗ của hạng tội nhân. Ông nói rằng Đấng Christ sẽ bị “Đức Chúa Trời đánh và đập” trong chỗ của chúng ta.
            “Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta; mà chúng ta lại tưởng rằng người đã bị Đức Chúa Trời đánh và đập, và làm cho khốn khổ. Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh” (Êsai 53:4-6).
            Nhưng cái điều đáng kinh ngạc nhất về sự Đấng Christ thay thế cho hạng tội nhân, sự ấy chính là ý tưởng của Đức Chúa Trời. Đấng Christ không xen vào chương trình của Đức Chúa Trời để hình phạt tội nhân. Đức Chúa Trời đã hoạch định để Chúa Jêsus phải có mặt ở đó. Một tiên tri trong Cựu Ước nói: “Đức Giê-hô-va lấy làm vừa ý mà làm tổn thương người, và khiến gặp sự đau ốm” (Êsai 53:10).
            Điều nầy giải thích sự nghịch lý của Tân Ước. Một mặt, sự thương khó của Đấng Christ là sự đổ ra cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vì cớ tội lỗi. Còn mặt kia, sự thương khó của Đấng Christ là một hành động phục tùng và vâng theo ý chỉ của Đức Chúa Cha. Vì vậy, Đấng Christ đã kêu lên từ thập tự giá: “Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Mathiơ 27:46). Tuy nhiên, Kinh thánh nói rằng sự thương khó của Đấng Christ là một thức hương có mùi thơm cho Đức Chúa Trời. “Đấng Christ đã yêu thương anh em, và vì chúng ta phó chính mình Ngài cho Đức Chúa Trời làm của dâng và của tế lễ, như một thức hương có mùi thơm” (Êphêsô 5:2).
            Ồ, chúng ta có thể thờ lạy tình yêu diệu kỳ của Đức Chúa Trời! Tình yêu ấy không phải là ủy mị đâu. Tình yêu ấy chẳng đơn sơ. Vì cớ chúng ta, Đức Chúa Trời đã làm điều khó tin: Ngài đã đổ cơn thạnh nộ của Ngài ra trên Con độc sanh của Ngài — là Đấng mà sự phục tùng của Ngài làm cho Ngài lẽ ra không đáng phải nhận lấy cơn thạnh nộ đó. Thế mà sự bằng lòng của Đức Chúa Con chịu nhận lãnh cơn thạnh nộ ấy là quí báu ở trước mặt Đức Chúa Trời. Đấng lãnh lấy cơn thạnh nộ đã được yêu thương cách vô hạn.