50 lý do tại sao Chúa
Jêsus đến và chịu chết
Để Ban Cho Chúng Ta Được Dạn Dĩ
Vào Nơi Rất Thánh
Vào Nơi Rất Thánh
“Hỡi anh em, vì chúng
ta nhờ huyết Đức Chúa Jêsus được dạn dĩ vào nơi rất thánh” (Hêbơrơ 10:19).
Một trong
những lẽ mầu nhiệm long trọng trong Cựu Ước là ý nghĩa của căn lều dùng để thờ
phượng mà dân Isarel sử dụng được gọi là “đền tạm”. Lẽ mầu nhiệm được gợi ý song không rõ
ràng đâu. Khi dân Israel ra khỏi Aicập rồi đến tại Núi Sinai, Đức Chúa Trời đã
ban các huấn thị chi tiết cho Môise về cách thức xây dựng đền tạm nầy dùng để
thờ phượng với các thiết bị bày biện trong đó. Lẽ mầu nhiệm nói về đền ấy chính
là mạng lịnh nầy: “Vậy, ngươi hãy xem, cứ
làm y như kiểu đã chỉ cho trên núi” (Xuất Êdíptô ký
25:40).
Khi Đấng
Christ vào trong thế gian 1.400 năm sau đó, “khuôn mẫu” về đền tạm xa xưa nầy được tỏ ra đầy
đủ hơn trong “hình”
hay “bóng”
của những thực tại trên thiên đàng. Đền tạm là hình bóng thuộc về đất nói tới
một thực tại thuộc về trời. Vì vậy trong Tân Ước chúng ta đọc như vầy: “và giữ sự thờ phượng, sự thờ phượng đó
chẳng qua là hình và bóng của những sự trên trời mà thôi, cũng như khi Môi-se
gần dựng đền tạm, thì Đức Chúa Trời phán bảo rằng: Hãy cẩn thận, làm mọi việc
theo như kiểu mẫu đã chỉ cho ngươi tại trên núi” (Hêbơrơ
8:5).
Cho nên tất
cả những cách thể hiện sự thờ phượng của Israel trong Cựu Ước chỉ ra một
việc rất thực hơn. Giống như có những căn phòng thánh trong đền tạm, ở đó các
thầy tế lễ thường hay dùng huyết của con sinh và gặp gỡ Đức Chúa Trời, thì cũng
vậy, có “những
nơi thánh” siêu việt hơn ở trên trời, ở đó Đấng Christ bước vào với
chính huyết của Ngài một lần đủ cả không phải lặp đi lặp lại nữa.
Nhưng
Đấng Christ đã hiện đến, làm thầy tế lễ thượng phẩm … Ngài đã vượt qua đền tạm
lớn hơn và trọn vẹn hơn, không phải tay người dựng ra, nghĩa là không thuộc về
đời nầy; Ngài đã vào nơi rất thánh một lần thì đủ hết, không dùng huyết của dê
đực và của bò con, nhưng dùng chính huyết mình, mà được sự chuộc tội đời đời” (Hêbơrơ
9:11-12).
Câu nầy hàm
ý nói cho chúng ta biết rằng giờ đây con đường đã mở ra cho chúng ta cùng với
Đấng Christ bước vào nơi rất thánh trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Trước
kia chỉ có các thầy tế lễ người Do thái mới có thể bước vào “hình” và
“bóng”
của những nơi nầy. Chỉ có thầy tế lễ thượng phẩm mới có thể vào trong nơi chí
thánh mỗi năm một lần, sự vinh hiển của Đức Chúa Trời hiện ra ở đó (Hêbơrơ 9:7). Còn có bức màn ngăn cản
bảo vệ nơi vinh hiển ấy nữa. Kinh thánh cho chúng ta biết rằng khi Đấng Christ
trút hơi thở sau cùng trên thập tự giá: “Và
nầy, cái màn trong đền thờ, bị xé ra làm hai từ trên chí dưới, đất thì rúng
động, đá lớn bể ra” (Mathiơ 27:51).
Điều nầy có
ý nói tới việc gì chứ? Phần giải thích được cung ứng qua lời lẽ nầy: “Hỡi anh em, vì chúng ta nhờ huyết Đức Chúa
Jêsus được dạn dĩ vào nơi rất thánh, bởi đường mới và sống mà Ngài đã mở ngang
qua cái màn, nghĩa là ngang qua xác Ngài” (Hêbơrơ 10:19-20).
Nếu không có Đấng Christ, sự thánh khiết của Đức Chúa Trời cần phải được giữ
ngăn cách chúng ta. Ngài không được tôn cao, và chúng ta sẽ bị thiêu đốt vì cớ
tội lỗi của chúng ta. Còn bây giờ, vì cớ Đấng Christ, chúng ta có thể đến gần
và trang sức tấm lòng mình với vẻ đẹp sáng láng đầy dẫy sự thánh khiết của Đức
Chúa Trời. Ngài đáng được tôn cao. Chúng ta sẽ không bị thiêu đốt. Vì cớ Đấng
Christ bảo hộ mọi sự, Đức Chúa Trời sẽ được tôn vinh, và chúng ta sẽ đứng trong
sự kính sợ đời đời. Vì vậy, hãy đến, đừng sợ. Song hãy nhờ Đấng Christ mà đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét