Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

Lý do 27: "Để Trở Thành Thầy Tế Lễ Biết Cảm Thương Và Giúp Đỡ"


50 Lý Do Chúa Jêsus Đến Chịu Chết
Để Trở Thành Thầy Tế Lễ
Biết Cảm Thương Và Giúp Đỡ
            “Vì chúng ta không có thầy tế lễ thượng phẩm chẳng có thể cảm thương sự yếu đuối chúng ta, bèn có một thầy tế lễ bị thử thách trong mọi việc cũng như chúng ta, song chẳng phạm tội. Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng” (Hêbơrơ 4:15-16).
            Đấng Christ đã trở thành Thầy Tế Lễ của chúng ta bằng cách tự hy sinh trên thập tự giá (Hêbơrơ 9:26). Ngài là Đấng Trung Bảo của chúng ta với Đức Chúa Trời. Sự vâng phục và sự thương khó của Ngài vốn trọn vẹn đến nỗi Đức Chúa Trời không thể ngoảnh mặt đối với Ngài. Vì vậy, nếu chúng ta đến với Đức Chúa Trời qua Ngài, Đức Chúa Trời cũng sẽ không ngoảnh mặt đối với chúng ta đâu.
            Nhưng sự việc còn hơn thế nữa. Trên đường đến với thập tự giá trong ba mươi năm trời, Đấng Christ bị cám dỗ như bao người khác bị cám dỗ. Thực vậy, Ngài không hề phạm tội. Nhưng hạng người khôn ngoan đã cho thấy rằng điều nầy có ý nói sự cám dỗ của Ngài còn mạnh bạo hơn sự cám dỗ của chúng ta, chớ không kém hơn đâu. Nếu một người nhượng bộ trong sự cám dỗ, sự cám dỗ ấy không hề đạt tới mức xung kích đầy đủ và lâu dài nhất. Chúng ta đầu hàng đang khi áp lực vẫn còn đang áp đảo. Song Chúa Jêsus không bao giờ nhượng bộ. Vì thế, Ngài đã gánh chịu trọn áp lực cho đến cuối cùng và không chịu đầu hàng. Ngài biết rõ bị cám dỗ với sức áp đảo trọn vẹn nhất là như thế nào rồi.
            Thời điểm cám dỗ lên tới cao điểm ở chỗ bị lìa bỏ và ngược đãi cực kỳ khiến cho Chúa Jêsus có khả năng tuyệt vời để cảm thương hạng người bị cám dỗ và đau khổ. Không một ai từng chịu đau khổ hơn thế. Không một người nào từng chịu đựng nhiều ngược đãi hơn. Và không có ai đáng phải chịu như thế và có quyền đánh trả lại. Nhưng sứ đồ Phierơ đã nói:Ngài chưa hề phạm tội, trong miệng Ngài không thấy có chút chi dối trá; Ngài bị rủa mà chẳng rủa lại, chịu nạn mà không hề hăm dọa, nhưng cứ phó mình cho Đấng xử đoán công bình (I Phierơ 2:22-23).
            Vì lẽ đó, Kinh thánh chép Ngài có khả năng “cảm thương sự yếu đuối chúng ta” (Hêbơrơ 4:15). Điều nầy thật đáng ngạc nhiên. Con phục sinh của Đức Chúa Trời ở trên trời ngồi bên tay hữu Đức Chúa Trời với mọi quyền bính trên vũ trụ cảm nhận những gì chúng ta cảm nhận khi chúng ta đến với Ngài trong chỗ buồn rầu hay đau khổ — hoặc bị dồn vào đường cùng với những lời hứa của khoái lạc tội lỗi.
            Điều nầy tạo nên sự khác biệt gì chứ? Kinh thánh trả lời bằng cách lập ra một sự kết nối giữa sự đồng cảm của Chúa Jêsus và sự vững lòng của chúng ta nơi sự cầu nguyện. Kinh thánh chép rằng một khi Ngài có khả năng “cảm thương sự yếu đuối chúng ta . . . [vì vậy chúng ta sẽ] vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót  và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng” (Hêbơrơ 4:15-16).
            Rõ ràng, tư tưởng sẽ là như thế nầy đây: Chúng ta cảm nhận là không được hoan nghênh trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời một khi chúng ta phấn đấu mà đến. Chúng ta cảm nhận sự thanh sạch và trọn lành của Đức Chúa Trời một cách kỉnh kiền đến nỗi mọi sự về chúng ta dường như không thích ứng trong sự hiện diện của Ngài. Thế rồi chúng ta nhớ lại rằng Chúa Jêsus biết “cảm thương”. Ngài đồng cảm với chúng ta, chớ không phải nghịch cùng chúng ta. Sự hiểu biết như thế nầy về sự cảm thông của Đấng Christ khiến cho chúng ta dạn dĩ mà đến. Ngài biết rõ tiếng kêu cầu của chúng ta. Ngài đã nếm trải nỗi vật vã của chúng ta. Ngài khiến chúng ta đến với sự vững lòng khi chúng ta cảm thấy có nhu cần. Vì vậy, chúng ta hãy nhớ tới bài hát xưa của John Newton:

Ngươi đang đến với Nhà Vua
Mang theo nhiều lời khẫn cầu
Vì cớ ân điển và quyền phép cả thể của Ngài
Nên chẳng một lời cầu xin nào là quá to tát cả!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét