50 lý do tại sao Chúa
Jêsus đến và chịu chết
Để Cung Ứng Nền Tảng Cho Sự Xưng Công Bình
“Huống
chi nay chúng ta đã nhờ huyết Ngài được xưng công bình”
(Rôma 5:9)
“và
{Chúng ta} nhờ ân điển Ngài mà được xưng công bình nhưng không, bởi sự chuộc
tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus Christ” (Rôma 3:24).
“vì
chúng ta kể rằng người ta được xưng công bình bởi đức tin, chớ không bởi việc
làm theo luật pháp” (Rôma 3:28).
“Được xưng công bình”
trước mặt Đức Chúa Trời và được Đức Chúa Trời tha tội là hai việc không giống
nhau. Được xưng là vô tội tại phiên tòa thì không giống như được tha thứ. Được
tha ám chỉ rằng tôi phạm tội và tội của tôi là không đáng kể. Được xưng công
bình ám chỉ rằng tôi đã bị xét xử và được xem là vô tội. Tôi xưng mình là công
bình. Tôi đã được xác minh. Vị quan tòa tuyên bố: “Không có tội”.
Xưng công bình là một hành động theo
luật pháp. Xưng như thế là tuyên bố ai đó sống công nghĩa. Điều đó đã được xác
quyết. Phán quyết xưng công bình không làm cho một người ra công nghĩa. Nó
tuyên bố một người là công nghĩa. Tuyên bố như thế dựa theo việc ai đó sống
công nghĩa một cách thực sự. Chúng ta có thể thấy rõ việc nầy hơn hết khi Kinh
thánh nói cho chúng ta biết, trong phần đáp ứng với sự dạy của Chúa Jêsus,
người ta “đã
xưng công bình” cho Đức Chúa Trời (Luca 7:29). Xưng như thế không có ý nói họ lập Đức Chúa Trời là
công bình đâu (một khi Ngài là công bình
rồi). Xưng như thế có ý nói họ tuyên bố Đức Chúa Trời là công bình.
Sự thay đổi đạo đức chúng ta nếm
trải khi chúng ta tin cậy Đức Chúa Trời không phải là sự xưng công bình. Kinh
thánh thường gọi sự nên thánh — quá trình trở nên nhơn đức. Sự xưng công bình
không phải là quá trình đó. Việc ấy chẳng phải là một quá trình chi hết. Đó là
một lời tuyên bố xảy ra trong một giây phút mà thôi. Một phán quyết: Công
nghĩa! Công bình!
Phương thức thông thường được xưng
công bình nơi tòa án của con người là tuân giữ luật pháp. Trong trường hợp đó,
bồi thẩm đoàn và quan tòa chỉ tuyên bố điều chi là thực về bạn: Bạn đã tuân giữ
luật pháp. Họ xưng bạn là công bình. Nhưng ở phiên tòa của Đức Chúa Trời, chúng
ta đã không tuân giữ luật pháp. Vì lẽ đó, sự xưng công bình, chiếu theo thuật
ngữ thông thường, là vô vọng. Ngay cả Kinh thánh chép: “Ai xưng
kẻ ác là công bình, và kẻ nào lên án cho người công bình, cả hai điều lấy làm
gớm ghiếc cho Đức Giê-hô-va” (Châm
ngôn 17:15). Tuy nhiên, rất đáng kinh ngạc, vì cớ Đấng Christ, Kinh thánh
của chép rằng Đức Chúa Trời “xưng người có tội
là công bình” là người tin cậy nơi ân điển của Ngài (Rôma 4:5). Đức Chúa Trời thực hiện việc
bị xem là gớm ghiếc.
Tại sao việc ấy không phải là gớm
ghiếc chứ? Hay, như Kinh thánh nói, làm sao Đức Chúa Trời có thể “tỏ ra mình là công bình và xưng công bình kẻ nào tin đến
Đức Chúa Jêsus” (Rôma
3:26)? Việc ấy không phải là gớm ghiếc vì Đức Chúa Trời xưng kẻ bất kỉnh
nào tin cậy Ngài là công bình, vì hai lý do. Một, ấy là Đấng Christ đã đổ huyết
Ngài ra để hủy bỏ tình trạng tội lỗi của chúng ta. Vì vậy, Kinh thánh chép: “Huống chi nay chúng ta đã nhờ huyết Ngài được xưng công
bình” (Rôma 5:9). Song
đấy chỉ là sự loại bỏ tội lỗi mà thôi. Việc ấy không tuyên bố chúng ta là công
bình. Việc hủy bỏ mọi thất bại của chúng ta không tuân giữ được luật pháp không
giống như việc tuyên bố chúng ta là người tuân giữ luật pháp. Khi một vị giáo
sư hủy bỏ một bài thi ghi điểm F, thì việc nầy không giống với việc công bố bài
thi ấy ở điểm A. Nếu nhà băng cần phải tha nợ tôi trên tài khoản của tôi, việc
ấy không giống với việc tuyên bố tôi là giàu có. Cũng một thể ấy, việc hủy bỏ
tội lỗi không giống như việc tuyên bố chúng ta là công bình. Tình trạng hủy bỏ
phải xảy ra. Xưng công bình là việc rất quan trọng. Nhưng còn có một việc nữa.
Có lý do khác cho thấy tại sao sự việc đó không gớm ghiếc đối với Đức Chúa Trời
khi xưng công bình kẻ bất kỉnh bởi đức tin. Vì thế, chúng ta phải bước qua
chương kế đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét