50 lý do tại sao Cha Jêsus
đến và chịu chết
Để Hủy Bỏ Phép Cắt Bì
Và Mọi Nghi Thức Làm Nền Tảng Cho Sự Cứu Rỗi
“Hỡi anh em, về
phần tôi, nếu tôi còn giảng phép cắt bì … Sự vấp phạm về thập tự giá há chẳng
phải bỏ hết rồi sao?” (Galati
5:11).
“Hết thảy những
kẻ muốn cho mình đẹp lòng người theo phần xác, ép anh em chịu cắt bì, hầu cho
họ khỏi vì thập tự giá của Đấng Christ mà bị bắt bớ đó thôi” (Galati 6:12).
Địa điểm của phép cắt bì là cuộc
tranh cãi rất lớn trong Hội thánh đầu tiên. Kể từ khi Đức Chúa Trời truyền lịnh
nầy ở Sáng thế ký 17:10, thì phải có một
địa điểm theo Kinh thánh, lâu dài, đáng tôn trọng. Đấng Christ là một người Do
thái. Hết thảy 12 sứ đồ của Ngài đều là người Do thái. Hầu hết những người trở
lại với Cơ đốc giáo lúc ban đầu đều là người Do thái. Kinh thánh của người Do
thái đã (và đang) là một phần của Hội
thánh Cơ đốc. Cho nên, chẳng có gì phải ngạc nhiên khi thấy các nghi thức của
người Do thái đều xảy có trong Hội thánh Cơ đốc.
Sự việc là như thế. Rồi cuộc tranh
cãi cũng xảy đến. Sứ điệp của Đấng Christ đã được rao ra cho các thành thị
không phải thuộc Do thái như thành Antiốt xứ Syria . Các dân Ngoại tin theo Đấng
Christ. Thắc mắc trở nên khẫn cấp: Lẽ thật trọng tâm của Tin Lành liên quan như
thế nào với các nghi thức như phép cắt bì? Làm sao các nghi thức liên quan tới
Tin Lành của Đấng Christ — những điều nói rằng, nếu bạn tin theo Ngài thì mọi
tội lỗi của bạn đều được tha, và bạn được xưng công bình trước mặt Đức Chúa
Trời? Đức Chúa Trời hiện hữu là vì bạn. Bạn đang có sự sống đời đời.
Khắp thế giới dân Ngoại, các vị sứ
đồ đã rao giảng ơn tha thứ và sự xưng công bình chỉ bởi đức tin mà thôi. Phierơ
đã giảng: “Hết thảy các đấng tiên tri đều làm chứng nầy
về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì được sự tha tội vì danh Ngài” (Công Vụ các Sứ Đồ 10:43). Phaolô đã
giảng: “Vậy, hỡi anh em, khá biết rằng nhờ Đấng đó mà
sự tha tội được rao truyền cho anh em; lại nhờ Ngài mà hễ ai tin thì được xưng
công bình về mọi điều theo luật pháp Môi-se chẳng có thể được xưng công bình”
(Công Vụ các Sứ Đồ 13:38-39).
Nhưng còn về phép cắt bì thì sao? Có
người ở thành Jerusalem
nghĩ phép nầy rất quan trọng. Antiốt trở thành vị trí nổi bật cho cuộc tranh
cãi. “Vả, có mấy người từ xứ Giu-đê đến, dạy các anh em rằng: Nếu
các ngươi chẳng chịu phép cắt bì theo lễ Môi-se, thì không thể được cứu rỗi” (Công Vụ các Sứ Đồ 15:1). Một giáo hội
nghị được triệu tập, và vấn đề được đưa ra bàn bạc.
“Nhưng có mấy kẻ …
đứng dậy nói rằng: phải làm phép cắt bì cho những người ngoại, và truyền họ
phải tuân theo luật pháp Môi-se” . . . Phi-e-rơ đứng dậy nói cùng chúng rằng:
Hỡi anh em, hãy biết rằng . . . Đức Chúa Trời đã chọn tôi trong các anh em, để
cho người ngoại được nghe Tin Lành bởi miệng tôi và tin theo . . . Vậy bây giờ,
cớ sao anh em thử Đức Chúa Trời, gán cho môn đồ một cái ách mà tổ phụ chúng ta
hoặc chính chúng ta cũng chưa từng mang nổi? Trái lại, chúng ta tin rằng nhờ ơn
Đức Chúa Jêsus, chúng ta được cứu cũng như người ngoại vậy. Cả hội đồng đều
lẳng lặng” (Công Vụ các Sứ
Đồ 15:5-12).
Không một ai nhìn thấy tận cùng của
vấn đề rõ ràng hơn sứ đồ Phaolô. Ý nghĩa chính của sự thương khó và sự chết của
Đấng Christ bị đe dọa. Liệu đức tin nơi Đấng Christ có khiến cho chúng ta được
hòa lại với Đức Chúa Trời không? Hay phép cắt bì cũng còn cần thiết? Câu trả
lời rất rõ ràng. Nếu Phaolô rao giảng phép cắt bì: “sự vấp phạm
về thập tự giá há chẳng phải bỏ hết rồi sao?” (Galati
5:11). Thập tự giá nói tới sự tự do không còn làm nô lệ cho nghi thức nữa. “Đấng Christ đã buông tha chúng ta cho được tự do; vậy hãy
đứng vững, chớ lại để mình dưới ách tôi mọi nữa” (Galat 5:1).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét