50 lý do tại sao Chúa
Jêsus đến và chịu chết
Để Cất Bỏ Sự Lên Án Chúng Ta
“Ai sẽ lên án
họ ư? Đức Chúa Jêsus Christ là Đấng đã chết, và cũng đã sống lại nữa, Ngài đang
ngự bên hữu Đức Chúa Trời, cầu nguyện thế cho chúng ta” (Rôma
8:34).
Phần kết luận long trọng đối với sự
thương khó và sự chết của Đấng Christ là đây: “Cho nên
hiện nay chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus
Christ” (Rôma 8:1).
Được ở “trong Đấng Christ” có nghĩa là
ở trong mối quan hệ với Ngài bởi đức tin. Đức tin nơi Đấng Christ kết hiệp
chúng ta với Đấng Christ hầu cho sự chết của Ngài trở thành sự chết của chúng
ta và sự trọn lành của Ngài trở thành sự trọn lành của chúng ta. Đấng Christ
trở thành sự đoán phạt của chúng ta (là
điều chúng ta không phải lãnh lấy) và sự trọn lành của chúng ta (là điều chúng ta không thể đạt tới được).
Đức tin không phải là nền tảng để
chúng ta được Đức Chúa Trời tiếp nhận. Chỉ một mình Đấng Christ mới là nền tảng
đấy thôi. Đức tin kết hiệp chúng ta với Đấng Christ hầu cho sự công bình của
Ngài được kể là sự công bình của chúng ta. “Dầu vậy, đã biết
rằng người ta được xưng công bình, chẳng phải bởi các việc luật pháp đâu, bèn
là cậy đức tin trong Đức Chúa Jêsus Christ, nên chính chúng tôi đã tin Đức Chúa
Jêsus Christ, để được xưng công bình bởi đức tin trong Đấng Christ, chớ chẳng
bởi các việc luật pháp; vì chẳng có ai được xưng công bình bởi các việc luật
pháp” (Galati 2:16).
Được “xưng công bình bởi đức tin” và được “xưng công bình trong Đấng Christ” (Galati
2:17) là hai thuật ngữ tương đương. Chúng ta ở trong Đấng Christ bởi đức
tin, rồi nhờ đó được xưng công bình.
Khi câu hỏi được đưa ra: “Ai sẽ lên án họ ư?” câu trả lời được đáp
trả: “Không
ai hết!” Khi ấy, nền tảng được công bố: “Đức
Chúa Jêsus Christ là Đấng đã chết”. Sự chết của Đấng Christ bảo
đảm chúng ta được tự do không bị lên án. Sự chết ấy bảo đảm rằng chúng ta không
thể bị lên án cũng chắc chắn y như Đấng Christ đã chịu chết vậy. Không có nguy
cơ gấp đôi tại phiên tòa của Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ không bị lên án hai lần
cho cùng một sự vi phạm. Đấng Christ đã chịu chết một lần đủ cả vì tội lỗi
chúng ta. Chúng ta sẽ không bị lên án vì mọi tội lỗi ấy đâu. Sự lên án không
còn có nữa vì chẳng có bất kỳ một sự đoán xét nào nữa, mà vì sự đoán xét đó đã
xảy ra rồi.
Còn về sự lên án bởi thế gian thì
sao? Ấy chẳng phải là câu trả lời cho thắc mắc: “Ai sẽ
lên án họ ư?” Cơ đốc nhân không bị thế gian lên án sao? Đã có
nhiều nhà tuận đạo. Câu trả lời, ấy là chẳng có ai lên án chúng ta một cách
thành công đâu. Mọi bản án có thể được đưa ra, song chẳng có bản án nào tồn tại
cho đến cuối cùng. “Ai sẽ kiện kẻ lựa chọn của Đức Chúa Trời:
Đức Chúa Trời là Đấng xưng công bình những kẻ ấy” (Rôma 8:33). Cũng một thể ấy khi Kinh
thánh chép: “Ai sẽ phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương
của Đấng Christ? có phải hoạn nạn, khốn cùng, bắt bớ, đói khát, trần truồng,
nguy hiểm, hay là gươm giáo chăng?” (Rôma 8:35). Câu trả lời không phải là những vụ việc nầy không xảy
ra cho Cơ đốc nhân đâu. Câu trả lời là: “Trái lại, trong
mọi sự đó, chúng ta nhờ Đấng yêu thương mình mà thắng hơn bội phần”
(Rôma 8:37).
Thế gian sẽ bày ra sự lên án của nó.
Thậm chí là họ còn tra gươm ở đàng sau lời kết án ấy nữa. Nhưng chúng ta biết
rằng tòa án cao nhất đã phán quyết có lợi cho chúng ta. “Đã vậy
thì chúng ta sẽ nói làm sao? Nếu Đức Chúa Trời vùa giúp chúng ta, thì còn ai
nghịch với chúng ta?” (Rôma
8:31). Không một sự lên án nào thành công hết. Nếu họ chối bỏ chúng ta,
Ngài chấp nhận chúng ta. Nếu họ thù ghét chúng ta, Ngài yêu thương chúng ta.
Nếu họ bỏ tù chúng ta, Ngài buông tha cho linh hồn chúng ta. Nếu họ gây đau đớn
cho chúng ta, Ngài luyện lọc chúng ta bằng lửa. Nếu họ giết chúng ta, Ngài biến
việc ấy thành một con đường dẫn tới thiên đàng. Họ không thể đánh bại chúng ta.
Đấng Christ đã chịu chết. Đấng Christ đã sống lại. Chúng ta đồng sống trong
Ngài. Và trong Ngài, chẳng có một sự đoán xét nào hết. Chúng ta được tha thứ,
và chúng ta là công bình. Và “Người công bình
mãnh dõng như một sư tử” (Châm
ngôn 28:1).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét